Vợ chồng tôi chuyển về nhà mới ở đã được 5 tháng nhưng thứ gì cũng bung bét,
nhất là tình cảm gia đình. Tuần trước tôi mới ôm con về nhà ngoại vì bị chồng
chửi mắng quá đáng. Tuần này lại phải bế con về vì giận thì giận nhưng đâu thể
bỏ chồng
được.
Trước đây, gia đình tôi sống ở một
căn nhà nhỏ hai tầng ở xã Tân Kiên, quận Bình Chánh. Lấy chồng xong, tôi sinh
liền hai con nên không đi làm được mà phải dành hết thời gian chăm sóc bọn nhỏ.
Chồng tôi kinh dinh, buôn bán bất động sản và cả bánh kẹo, rượu ngoại. Tầng dưới
của ngôi nhà được dùng làm cửa hàng luôn.
Chồng tôi là người xởi lởi, quan hệ
bạn bè nhiều nên việc buôn bán rất tốt, mỗi tháng thu nhập bình quân 60 – 80
triệu. Cuộc sống khá dư dả, tôi thấy cứ vậy là được rồi nhưng chồng tôi muốn mở
mang thêm nên quyết định mua một căn nhà khác, rộng hơn, vị trí đắc địa hơn để
đẩy mạnh kinh dinh.
Tôi chỉ là người ngồi nhà chồng nuôi nên không dám tham
dự việc gì, chồng quyết thế nào tôi nghe thế ấy. Sau hai tháng tìm hiểu, chồng
tôi quyết định mua một căn nhà 3 tầng vẫn trong quận Bình Chánh giá 5 tỷ. Nhà
rất rộng, có sân vườn, bể bơi, tôi đến xem cũng ưng ngay nhưng thú thực vẫn
không muốn chuyển vì vợ chồng chỉ có hai tỷ trong tay, nếu mua thì phải vay
nhiều quá. Nhưng chồng tôi vẫn quyết. Vậy là vay ngân hàng 2,7 tỷ và vay bạn bè
thêm 300 triệu, cộng vào chỉ đủ tiền nhà còn tiền nội thất bên trong là tiền bán
căn nhà đang ở, thừa bao nhiêu chồng tôi để đổi xe mới.
Hàng tháng chúng tôi
phải trả lãi 30 triệu. So với thu nhập thì tôi thấy đây không phải là điều đáng
lo lắng. Chưa kể hãn hữu chồng tôi bán đất ăn chênh được cả trăm triệu nên tôi
yên tâm rằng chả mấy mà nợ sẽ được trả hết. Thế nhưng, đời không như mơ, sang
nhà mới, có nhẽ không hợp hướng, hợp đất mà việc làm ăn của chồng tôi đi xuống.
Khốn đốn đến mức anh phải cắt giảm người làm, người giúp việc. cho nên mình tôi
vừa phải lo trông hai con vừa phải thu dọn, cơm cháo.
Mâu thuẫn của vợ chồng
tôi bắt đầu từ đây. Tôi trông hai con một bé 2 tuổi, một bé 4 tuổi rất mệt,
riêng việc cho các con ăn đã mất cả buổi rồi còn tắm rửa, cho chúng ngủ. Thằng
bé 4 tuổi lười ăn hết sức, bữa nào cũng mất cả tiếng đồng hồ bế khắp nhà vừa
nịnh vừa quát mới ăn hết được bát cơm. Hai đứa còn chẳng bao giờ cùng ngủ một
lúc nên hầu như thường có lúc nào thuộc hạ tôi được rỗi rãi. Nhưng chồng tôi
không hiểu điều này. Anh bảo tôi làm màu làm mè, nhà khó khăn mà không biết giúp
chồng, là “đồ ăn hại”. Tôi nói để con đi vườn trẻ rồi tôi sẽ phụ chồng làm việc
thì anh không nghe, sợ cô giáo đánh
con.
Hiểu chồng một mình khó nhọc,
chịu sức ép là phải trả tiền lãi hàng tháng nên tôi vậy thực hành yêu cầu của
anh là mỗi ngày lo nấu bữa trưa cho ba người bán hàng. Thế nhưng, con còn nhỏ cứ
quấy khóc liên hồi nên tôi toàn nấu muộn, 2h chiều người làm mới được ăn. Họ
phàn nàn lên ông chủ là chồng tôi, chồng tôi cáu gắt về lại đánh mắng vợ. Chúng
tôi lấy nhau 7 năm mà chưa bao giờ anh đối xử khủng khiếp như thế với
tôi.
Giận chồng, tôi nói tôi và con sẽ về nhà ngoại sống. “Ba má sẽ nuôi tôi
với các con, anh không phải lo chu cấp gì hết”, tôi vừa xếp quần áo vừa nói với
chồng. Chồng tôi lặng im. Kể từ hôm tôi dọn đi, anh cũng không giao thông gì.
Mấy ngày trời suy nghĩ, tôi lại thấy mình sai. Bản thân đã không giúp được gì
cho chồng mà còn khiến anh đau đầu, bực bõ. do vậy, tôi lại tự bế con về. Giờ
tôi quyết định cho con đi nhà trẻ chứ chẳng thể ở nhà mãi được, mẹ không là được
việc gì mà con cũng đù đờ, không có bạn bè chơi cùng. Giờ được làm lại, chắc
chắn tôi sẽ ngăn chồng không mua nhà 5 tỷ mà làm gì, cứ ở nhà nhỏ mà vui vẻ,
tiền đủ dùng còn hạnh phúc hơn.


0 nhận xét :
Đăng nhận xét